Đến bây giờ, sau 3 năm anh vẫn không có gì thay đổi. Còn chị thì nhiều lần dằn vặt tự hỏi: “Anh làm vậy vì động cơ gì?”. Hay là anh đã có người khác bên ngoài.
- Anh có vợ rồi, ra đường thì đeo nhẫn cưới vào. Can cớ gì mà anh để nó dưới đáy tủ.
Đã có lần, chị bực quá chất vấn anh như vậy. Nhưng anh rất thản nhiên, trả lời chị:
- Muốn chứng tỏ mình vợ hay không thì đâu thể hiện qua chiếc nhẫn. Đầy người tay đeo nhẫn cưới mà vẫn lả lướt kia kìa.
Nhưng chị không chấp nhận kiểu ngụy biện này của anh. Chị vốn ở nhà nội trợ, cả năm chẳng được đi đâu xa. Còn anh là dân kinh doanh, một ngày tiếp không biết bao nhiêu đối tác, trai xinh gái đẹp đều có cả. Làm sao chị biết được lòng anh không dao động. Anh cất nhẫn cưới đi, thì chỉ có khả năng để “ỡm ờ” với đối tác.
Đem chuyện này hỏi mấy cô bạn thì tất thảy đều đồng ý với phỏng đoán của chị. Họ bảo anh mà ngay thẳng thì chả việc gì phải như vậy khiến chị càng lo lắng hơn. Ít ngày sau, trước khi anh đi làm, chị để chiếc nhẫn cưới lên mặt bàn rồi yêu cầu:
- Hôm nay nếu anh không đeo nhẫn cưới vào tay thì đừng có bước ra khỏi nhà này.
Anh nổi giận, quát lại:
- Em không tin anh là đang đẩy anh đi xa em đấy. Người ta có nhiều cách để yêu thương nhau, không phải cứ dơ nhẫn ra cho cả thiên hạ biết.
Rồi anh nói thêm, tính anh không thích chia sẻ đời tư với bất kỳ ai. Việc anh kết hôn hay chưa là việc của riêng anh, không liên quan tới các đối tác mà anh đang làm việc.
Nhưng mấy cô bạn chị lại bảo: “Không được. Cậu phải làm thế nào để khẳng định các cậu đã là vợ chồng cho cả thiên hạ biết”.
Chị bèn gửi ảnh cưới cho chồng đăng rồi yêu cầu anh thay đổi trạng thái hôn nhân từ “độc thân” sang “đã kết hôn” trên facebook cá nhân. Anh bảo chị:
- Em đừng có bắt chước mấy bà vợ thích khoe gia đình trên mạng. Ai hạnh phúc thì người đó tự biết. Bây giờ đăng ảnh linh tinh lên mạng xã hội rất dễ có nguy cơ bị lừa đảo, lạm dụng không. Mạng xã hội là ảo nhưng hậu quả là thật đấy.
Tóm lại là chị dùng mọi cách nhưng không xoay xuyển được anh. Còn chị thì cứ sống với những ấm ức xen lẫn nghi hoặc chồng. Mấy lần chồng đi ngủ sớm, chị lén xem trộm điện thoại của chồng nhưng chẳng thấy có tin nhắn ngọt ngào nào. Chị gửi vào nhóm của đám bạn hỏi thì nhận được câu trả lời: “Cậu dại lắm, thời buổi này ăn vụng là chùi mép rất sạch rồi”. Rồi các cô bạn còn kể thêm đủ các chiêu trò mà những ông chồng không chung thủy thường sử dụng để qua mắt vợ như cố tình lưu tên bồ trong điện thoại bằng tên rất... vu vơ như “đồng nghiệp”, “chị A, B, C công ty Z”... Chị lại cất công dò tìm, mấy trăm cái tên trong danh bạ, rồi cơ man nào là tin nhắn trong điện thoại anh. Nếu đọc hết chỗ này chắc chị tăng xông...
Rồi hôm đó, chồng chị đang ở dưới nhà thì điện thoại báo có tin nhắn. Điện thoại lại để ngay trong tầm mắt chị nên chị đọc được dòng tin lướt qua: “Em lo lắm, đây là lần đầu em làm việc này. Giờ, em đang cần anh gỡ rối đây”. Chị nhảy dựng lên, đây rồi, cái đứa tiểu tam đang vo ve quanh chồng chị cuối cùng đã lộ diện. Mà trong danh bạ, chồng chị cũng chỉ lưu tên người này rất chung chung: “Phương”. À cô này trùng tên với chị. Anh thật khéo chọn, say nắng một cô trùng tên vợ thì có trời mới phát hiện được, ngay cả khi trong lúc ngủ, anh có trót lỡ lời gọi tên cô này.
Chị đem điện thoại ra đối chất với chồng. Chị bảo có phải là anh giấu đời tư để dễ bề câu kéo những cô gái như cô Phương này. Rồi lần đầu của anh và Phương là gì? Vì sao mà cô ấy lo lắng, vì sao mà lại cần anh gỡ rối. Nếu thích thì anh cứ việc bỏ vợ con để đến với cô ấy.
Chị càng nói càng khiến chồng chị nổi khùng. Anh rất giận vì chị xem trộm điện thoại của anh. Anh quát vào mặt chị là chị đang mắc bệnh hoang tưởng. Rằng đây là cô nhân viên mới, ngày mai sẽ được đi ký hợp đồng đầu tiên nên cô ấy lo và muốn anh giúp đỡ cô ấy thêm về mặt chiến thuật thu hút khách hàng.
Tất nhiên là chị không tin anh. Rồi chị khóc lóc, chạy ra khỏi phòng. Bỗng...
“Ối”
Chị trượt chân, ngã soài ra sàn. Cú ngã tưởng nhẹ thôi mà đủ khiến chị bị gẫy xương, phải bó bột. Từ lúc đưa chị đến viện khám tới lúc về nhà, anh chỉ giữ im lặng. Việc cãi vã giữa hai vợ chồng tạm gác lại. Anh xin nghỉ làm mấy hôm để ở nhà chăm lo cho chị vì chị không đi lại được. Chị lại tự nhủ, chắc là kiểu hối lỗi với vợ.
Cuối tuần, mấy đồng nghiệp nghe tin vợ sếp bị tai nạn vội kéo tới thăm.
- Em chào chị, em nghe anh nhà mình kể về chị nhiều, giờ lúc chị ốm mới được gặp, thật ngại quá ạ. Chị cố gắng bồi bổ để chóng lành bệnh.
Một cô gái tíu tít nói chuyện với chị.
- Chị cảm ơn. Mà... anh nhà chị kể về chị ư?
- À, anh kể là chị và em có tên trùng nhau. Hai người đều là Phương, đều hay nói nhưng được cái là hồn nhiên, tốt tính. Anh ý cũng bảo nhờ có chị mà anh ý mới được bay nhảy lo cho sự nghiệp ạ. Anh nhà chị lúc nào cũng nhiệt tình giúp đỡ chúng em. Nhờ có anh ý chỉ bảo và nhường khách hàng quen mà em vừa ký được chợp đồng đầu tiên cho công ty, em cũng phấn khởi chị ạ.
Chị nghe câu chuyện quen quen, rồi ngờ ngợ hỏi lại thì hóa ra đây là cái cô Phương mà hôm trước đã nhắn tin cho chồng chị. Cô này kể chuyện về chồng chị trước mắt các đồng nghiệp khác, xem chừng họ không có gì với nhau thật.
Rồi trong lúc nói chuyện, có mấy đồng nghiệp cũng xuýt xoa khen chị có người chồng tốt, xứng đáng là tấm gương cho các anh nam giới ở công ty. Nào là chồng chị đứng đắn, biết ứng xử. Chồng chị lại chăm chỉ, có năng lực.
Nghe vậy, chị vội gạt đi:
- Dào ôi, ở công ty chị không biết thế nào chứ ở nhà, anh ý khô khan lắm, chả bao giờ biết khoe vợ với thiên hạ, toàn khen giấu ở đẩu ở đâu.
- Không chị ạ. Anh ý không khen trên mạng nhưng ngoài đời lại yêu chị thật ạ. Em thà chọn người yêu vợ bằng hành động thật chứ không chỉ khoe khoang trên mạng rồi ngoài đời thờ ơ với gia đình.
Chị bỗng nhớ tới cảnh sáng nay, anh tỷ mỉ ngồi xoa bóp chân tay cho chị khi chị than mỏi người. Tự nhiên, chị thấy mình hơi trẻ con khi thời gian qua lại cư xử với chồng như vậy. Giờ chị đã tin vào tình yêu của chồng.
Link nội dung: https://dulichgiaitri.vn/tin-vao-tinh-yeu-cua-chong-a166278.html