Chị ở nhà sống cùng bố mẹ chồng. Khi chị có bầu, vợ chồng gom góp tiền xây nhà, mượn thêm người nhà một ít cùng với số tiền tiết kiệm và lương hưu của mẹ chồng nên đã có 1 căn nhà khang trang.
Nhìn vào gia đình chị, ai cũng bảo chị hạnh phúc, bố mẹ chồng thương yêu chị, chồng đi làm xa nhưng tuần nào cũng “đúng lịch” về nhà. Duy chỉ có chị là biết, để có được ngày hôm nay chị đã phải rất bản lĩnh. Thời gian ấy, sau khi sinh con được 3 năm, qua vài biểu hiện lạ của chồng chị đoán chồng chị ở xa đã có người khác.
Một hôm chị đã xin nghỉ một ngày đón xe xuống chỗ của chồng và theo dõi chồng. Chỉ trong ngày hôm đó, chị đã tận mắt thấy chồng chở cô bồ về phòng trọ. Chị gọi điện cho chồng thì anh nói dối là vừa mới đi làm về và đang đi nhậu với bạn bè.
Lúc đó, chị không vào làm ầm ĩ. Chị lặng lẽ gửi cho anh một tấm ảnh và nói qua điện thoại: “Hoặc anh ký vào tờ đơn ly hôn, em chỉ cần đứa con, còn toàn bộ tài sản để lại cho anh. Hoặc anh có 1 tuần để kết thúc mọi việc với cô nhân tình của anh, em coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và đừng bao giờ để lặp lại chuyện này”. Mặt anh chồng của chị khi đó tái mét, anh vội vàng lái xe về nhà dù hôm đó mới là thứ 3.
Sau đó gần 1 tháng, hôm đó chị đang đi làm thì nhận được một cuộc điện thoại. Người phụ nữ đầu dây bên kia nói với chị: Em là bạn gái của chồng chị. Em có chuyện muốn nói với chị, chúng ta gặp nhau một chút được không? Cô ta nói sẽ đợi chị ở nhà chị và đọc rõ địa chỉ.
Chị giận run người rồi lấy lý do nhà có việc gấp để xin phép nghỉ một ngày. Chị cũng điện thoại cho chồng về gấp sau đó đi về nhà. Ra đến ngoài, chị gặp cô ta, cô ta bảo với chị là cô ta với chồng chị qua lại đã lâu. Chồng chị nói với cô ta là lấy chị vì tình thương, do bố mẹ sắp xếp, rồi con gái của chị là kết quả của việc chị đi với người đàn ông khác, bố mẹ chị phải van xin anh cưới chị thì anh mới cưới… Cô ta còn bảo, chỉ từ khi gặp cô ta, chồng chị mới biết thế nào là hạnh phúc.
Chị sốc không nói nên lời nhưng chị kiềm chế không để rơi nước mắt. Sau đó chị nói: “Chị cũng có nghe chồng chị nói về em và chị cũng đang chuẩn bị nộp đơn để giải thoát cho anh ấy được hạnh phúc. Đây là tờ đơn ly hôn chị đã ký sẵn, em cầm tờ đơn này đưa cho anh ấy nhé, giờ chị mời em về nhà chị cho biết nhà cửa”.
Bố mẹ chồng thấy chị về giữa ngày thì ngạc nhiên, nhưng chị bảo có cô bạn trước ở cùng ký túc xá học đại học lâu ngày không gặp nên đưa về nhà chơi. Đúng lúc tới bữa, chị mời nhân tình của chồng ở lại. Rồi căn giờ chồng gần về tới nhà, chị mời bố mẹ chồng ra bàn ngồi nói chuyện. Chồng về tới nơi, nhìn cô bồ sửng sốt.
Chị nói: “Thưa bố mẹ, đây là Giang, bạn gái của chồng con, hôm nay cô ấy đến đây là để bảo con ly dị chồng để họ có cơ hội được hạnh phúc. Con về làm dâu bố mẹ mấy năm nay, không có điều gì phàn nàn cả, nhưng chồng con bảo, anh ấy lấy con là vì thương hại, vì vâng lời bố mẹ, con gái không phải là con của anh ấy.
Đây là sổ tiết kiệm và tiền hồi xưa vợ chồng con mượn xây nhà, cộng với tiền lương hưu của bố nhờ con giữ con xin gửi lại bố mẹ. Con cảm ơn bố mẹ đã yêu thương con. Giờ con xin phép trả tự do cho con trai bố mẹ tìm hạnh phúc của mình”.
Rồi chị quay sang chồng, nói: “Lấy anh đẻ con cho anh, nuôi nó lớn từng này, anh có biết giờ con học lớp mấy tuổi, học ở trường nào không? Anh đã quên anh phải vất vả thế nào mới rước được em về nhà rồi à? Lấy chồng, người ta có chồng đỡ đần, còn em, nửa đêm đưa con đi cấp cứu một mình. Em cũng đi làm như bất kỳ ai, rồi về nhà phải làm trăm thứ việc đáng lẽ ra người chồng phải đỡ đần, thử hỏi anh đã làm đúng trách nhiệm của người chồng, người cha chưa?”.
Chị nói tiếp: “Em cũng không khó khăn gì với anh, anh và cô ta thấy hạnh phúc thì em tác thành cho hai người. Anh ký vào lá đơn này, toàn bộ tài sản là của anh, cả toàn bộ thu nhập của anh mấy năm nay em chưa hề đụng vào vì vốn dự định sau này mua nhà cho con. Nhưng thôi, coi như em mừng quà cưới cho anh. Sau khi ly hôn, em sẽ hủy tên cha của con, làm mẹ đơn thân, em tin là lương mỗi tháng gần 30 triệu em có thể nuôi con nên người. Và em tin con em lớn lên nó cũng hiểu và không cần người cha như anh”.
Rồi sau đó chị quay sang cô bồ của chồng và bảo: “Chị không cần biết chồng chị nói gì với em, nhưng cứ nhìn con chị thì em biết là con ai. Chị tin em có thể chăm sóc được bố mẹ chồng chị và mang lại hạnh phúc cho chồng chị, và có khi làm tốt hơn chị. Nhưng em ạ, em phải chuẩn bị tâm lý nếu một ngày đẹp trời như thế này, một cô bồ trẻ trung xinh đẹp nào đó của chồng em đến và bảo: “Chị hãy ly dị chồng để em và anh ấy được ở bên nhau cho thỏa hạnh phúc", để xem khi đó em có bình tĩnh được như chị không nhé. Đời thuở nhà ai, người thứ ba tự cho mình cái quyền đòi người vợ danh chính ngôn thuận phải nhường chồng cho mình. Nhưng chị không cần loại chồng tệ bạc như thế này”.
Nói xong, chị không chờ ai lên tiếng mà bỏ đi dọn đồ đạc, nhưng chồng chị vội vàng ôm lấy chị bảo: “Anh xin lỗi. Em hãy bỏ qua lỗi lầm của anh được không? Anh không thể mất em, xin em cho anh một cơ hội sửa lỗi". Cô bồ thấy vậy cũng lặng lẽ rời khỏi nhà. Bố mẹ chồng chị thì đay nghiến con trai làm mất mặt bố mẹ, dòng họ. Thấy anh hối lỗi, chị cho anh một cơ hội.
Còn bố mẹ chồng chị, sau sự việc đó thì ngày càng thương chị hơn, chồng chị cũng “cạch” cái tính trăng hoa của mình mà chịu khó đỡ đần việc nhà cùng chị. Chị nghĩ vợ chồng là duyên số, họa phúc cùng nhau gánh vác, và chị để cho mọi chuyện lắng sâu không bao giờ nhắc lại. Chị đã chọn “buông” để giữ chồng.
Chị đã làm cho anh hiểu, nếu anh thực sự cần vợ con thì anh sẽ biết làm thế nào. Chị không dễ dàng tha thứ và chấp nhận, bởi chị nghĩ có lần một sẽ có lần hai. Chị muốn cho anh thêm cơ hội và nếu anh không biết trân trọng thì chị cũng không cần níu cuộc hôn nhân này.
Link nội dung: https://dulichgiaitri.vn/giu-chong-a171605.html