Mai bừng tỉnh khi có tiếng động từ cửa, đã lâu lắm rồi cô chỉ để cửa mở một chút như một sự đợi chờ. Thế nhưng, Phong chưa bao giờ nhận ra điều ấy. Phong bước ra khỏi phòng tắm, ngỡ ngàng khi thấy Mai đứng đó cầm chiếc khăn còn thơm mùi nắng trên tay.
- Sao hôm nào cũng đi ngủ muộn vậy? Giữ gìn sức khỏe mà trông con chứ!
Mai cúi đầu trong im lặng, tiến lại nhặt lấy quần áo bẩn Phong vứt trên sàn. Mùi hương lạ thoảng qua, dấu son nhạt nhòa, đôi tay Mai bất giác buông lỏng. Mai quay lại muốn nói điều gì đó thì thấy Phong đang vuốt vuốt chiếc má bầu bĩnh của con đang nằm trên nôi. Phong nhẹ nhàng bước lên giường, nằm quay mặt vào phía trong.
Mai lặng lẽ đi đến, tắt đèn ngủ rồi nằm nghiêng về phía Phong. Nhìn bóng lưng chồng Mai thấy lòng nghẹn lại. Mai muốn vòng tay ôm lấy chồng nhưng lại do dự rụt về vì sợ anh không vui. Mai không biết rằng, hành động của cô đều rơi vào ánh mắt anh...
Mai và Phong kết hôn không phải vì tình yêu. Khi đó, Phong đang đau khổ vì người bạn gái xinh đẹp, giỏi giang, con nhà gia thế bỗng nhiên nói lời chia tay để sang nước ngoài định cư. Phong dù đẹp trai, ga lăng, làm giám đốc đối ngoại của một công ty lớn, được rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng không một ai có thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim anh sau mối tình đó.
Trong một bữa tiệc sinh nhật bạn, Phong đã gặp Mai. Cô không giống như những người con gái xung quanh anh, không ăn diện, trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn toát lên nét đẹp dịu dàng, ấm áp. Mai làm giáo viên tiểu học ở thành phố, có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng cô vẫn chưa từng mềm lòng vì ai.
Giữa bao người, ánh mắt của họ gặp nhau. Phong cảm nhận được sự chân thành và bình yên từ Mai, điều mà bấy lâu nay anh không tìm thấy ở ai khác. Mai bị cuốn hút bởi vẻ ngoài điển trai và thần thái tự tin của Phong. Suốt bữa tiệc cả hai chỉ nói với nhau vài ba câu, nhưng Phong cũng kịp xin số điện thoại để giữ liên lạc. Cặp đôi cảm mến nhau rồi nhanh chóng quyết định gắn bó.
Ngày Phong ngỏ lời cầu hôn, Mai cầm xiết bàn tay anh hỏi: “Giữa rất nhiều người hơn em về mọi mặt, tại sao anh lại cưới em?”. Phong nhẹ nhàng nói: “Vì anh tìm thấy sự bình yên và ấm áp ở nơi em. Anh tin em sẽ là người vợ, người mẹ tốt”. Không có một lời yêu để bắt đầu cuộc hôn nhân, nhưng Mai vẫn tự an ủi lòng mình rằng, điều ấy sẽ được vun đắp khi về sống cùng nhau.
Đám cưới được tổ chức giản dị nhưng trang trọng, ấm cúng. Nhưng Mai biết có một người không mấy vui vẻ, đó là mẹ chồng. Bà cho rằng Mai không xứng với con trai mình, nhưng vì Phong là người quyết đoán nên bà không phản đối gay gắt.
Phong không phải là người hay nói, nhưng luôn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Khi sinh con trai đầu lòng, Mai hạnh phúc vô cùng và cảm nhận được tình cảm Phong dành cho hai mẹ con. Mai nghĩ đứa con sẽ là sợi dây gắn kết tình cảm giữa hai vợ chồng, nghĩ rằng chồng cũng bắt đầu yêu mình. Nhưng sau này, Mai mới nhận ra rằng, cô đã quá ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng chồng. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, Phong lại triền miên trong những cuộc nhậu, gặp gỡ đối tác, ngày nào cũng nửa đêm anh mới về.
Một ngày cuối tuần, Mai theo thói quen đứng bên cửa sổ đợi anh. Có khác chăng, đêm nay anh không về. Khi tờ mờ sáng, Mai xuống dưới lầu chuẩn bị bữa sáng thì đã nghe mẹ chồng trách móc: “Không hiểu làm vợ kiểu gì mà chồng nó chán không muốn về nhà ngủ. Xong cũng không quan tâm hỏi han chồng đi đâu làm gì? Sống với nhau kiểu vậy mà không thấy mệt mỏi à?”. Lần nào cũng vậy, dù là bất cứ chuyện gì thì trong mắt mẹ chồng, Mai luôn là người có lỗi.
Đến gần trưa, Mai đang lúi húi trong bếp nấu ăn thì mẹ chồng vui vẻ trò chuyện với một người bạn ngoài phòng khách. Vẻ niềm nở ấy, từ ngày về làm dâu Mai chưa bao giờ nhận được từ mẹ chồng. Nhưng cũng không sao, vì cô đã quen rồi.
- Con mời mẹ và cô dùng nước ạ - Mai nhẹ nhàng đặt 2 cốc nước lên bàn.
- Đây là? - người phụ nữ kia quay sang hỏi mẹ chồng.
- À, vợ của thằng Phong đấy, bà - mẹ chồng gượng gạo giải thích: “Mới sinh con được 4 tháng, chưa về dáng”.
Mai gật đầu chào rồi bước xuống bếp, nhưng vẫn nghe văng vẳng bên tai lời mẹ chồng: “Đấy trước bà làm mối cho cái Hằng làm ngân hàng, xinh gái, nhà có điều kiện mà nó không lấy, cưới con bé này về khập khiễng về mọi mặt, lại không biết vun vén gì cả nên vợ chồng mạnh ai nấy sống. Chán lắm bà ạ”.
Mai buồn bã trước những lời nói của mẹ chồng. Khi cô đang miên man suy nghĩ thì lại giật mình bởi tiếng càu nhàu: “Sao giờ này con mới về, nhìn mệt mỏi thế này?”. Mai ngó ra thì người khách đã về từ lúc nào, chỉ thấy Phong quần áo nhăn nhúm đang bước lên cầu thang. Phong vội vàng thay đồ rồi nói sẽ đi công tác luôn. Mai không hỏi gì chỉ lặng lẳng chuẩn bị đồ cho anh. Thay cho một cái nắm tay hay một cái ôm, anh chỉ lạnh lùng nói như những người xa lạ: “Cảm ơn em!”.
Vừa uất ức trước những lời mẹ chồng, lại vừa cảm thấy đau lòng trước sự lặng yên và xa cách của chồng, thoáng chốc Mai tự hỏi lòng mình: “Mình đang níu kéo và mong chờ điều gì ở trong ngôi nhà này?”.
Phong vừa đi khỏi, Mai lấy hết can đảm để xin bố mẹ chồng cho con về ngoại chơi. Mẹ chồng không đồng ý nhưng bố chồng lại là người tâm lý nên cũng muốn con dâu và cháu về ngoại chơi ít bữa cho khuây khỏa. Đêm hôm đó, sau nhiều day dứt, trăn trở, Mai ngồi dậy viết tờ đơn ly hôn rồi gấp gọn trong phong thư. Cô không nhắn tin hay gọi điện cho Phong, chỉ để lại mấy dòng chữ: “Em nghĩ chúng ta nên dừng lại, để cả hai có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. Em dù có cố gắng bao nhiêu thì vẫn chẳng thể nào bước vào cuộc đời anh. Em mệt mỏi quá rồi”.
Mai bế con về với bố mẹ, được chăm sóc, yêu thương, cái cảm giác mà cô chưa bao giờ nhận được nhà chồng. Tuy nhiên, nỗi nhớ nhung, chờ mong Phong cứ quay quắt mỗi đêm. Mai biết Phong đã trở về một tuần nay, nhưng từ ngày đó anh không nhắn tin, hay gọi facetime để gặp con. Có lẽ anh cũng đang suy nghĩ về lá đơn Mai đã ký sẵn để trên bàn.
Đêm về khuya, ánh trăng trong trẻo, tiếng dế văng vẳng trong không gian tĩnh mịch, Mai ngồi bên hiên nhà miên man suy nghĩ. Bỗng một tiếng động khiến Mai giật mình. Cô quay lại và thấy Phong đang đứng đó.
- Anh? Sao anh lại ở đây?
Phong không nói lời nào, chỉ tiến lại gần và ôm lấy Mai, vòng tay anh siết chặt lấy đôi vai bé mỏng manh của cô. Anh cũng đã nhớ cô biết bao.
- Anh sai rồi. Những tháng ngày qua anh đã quá vô tâm chỉ nghĩ đến cảm xúc ích kỷ của riêng mình, mà không nghĩ em đã đau khổ thế nào. Anh có lỗi khi không mở lòng để yêu em, nhưng hãy tin là anh cũng chưa làm gì sai trái bên ngoài cả.
Em biết không, ngày đi công tác về, không thấy em và con ở nhà, chỉ còn lại tờ đơn và những dòng nhắn ngắn ngủi, anh mới thực sự bừng tỉnh, mới thấy rằng em quan trọng với anh đến nhường nào. Cho anh được sửa sai em nhé. Anh yêu em vợ à”.
Một khoảng không yên lặng, bóng tối mịt mùng bao trùm lấy cả hai. Mai hạnh phúc vô cùng, run rẩy ngắt lời anh bằng một nụ hôn nhẹ nhàng “Em cũng yêu anh”.
Link nội dung: https://dulichgiaitri.vn/cho-anh-co-hoi-sua-sai-a174117.html