“Sau này thành công, con sẽ mua nhà ở Hà Nội và đón bố mẹ lên ở nhé. Thành phố này thật đẹp và đáng sống, mẹ nhỉ?”- đó là lời thủ thỉ của bọn trẻ con trên đường về quê sau một ngày dài tham quan ở Hà Nội. Nghe thấy vậy, tôi bật cười và nhớ lại câu hỏi tương tự về Hà Nội của chính mình ngày xưa - một cảm giác thật khó tả về thành phố được mệnh danh là “Trái tim của Việt Nam”.
Bản thân tôi sinh ra và lớn lên ở vùng ngoại thành Hà Nội - nơi khác hoàn toàn với cảnh ồn ào, xô bồ trong vùng trung tâm, nơi đây bình yên, nhẹ nhàng lắm, nơi nuôi dưỡng tâm hồn từ khi tôi chập chững biết đi cho đến khi 18 tuổi, cái tuổi tôi bắt đầu bước chân lên Hà Nội – Hà Nội trong tôi lúc ấy còn mới lắm, còn đầy lạ lẫm và cũng thật đẹp đẽ. Ấy thế khi nghe tin đỗ đại học và quyết định di chuyển vào trong trung tâm Hà Nội để tiện cho học tập và làm việc, khi được trở thành “Gái Hà Nội” thì thành phố này trong tôi hiện lên như một bức tranh đa sắc màu, một màu tươi sáng mang vẻ đẹp của Thủ đô, mang sự cố gắng và biết bao hi vọng trong tôi; nhưng cũng có cả những gam xám của những ầm ào của Hà Nội và những áp lực vô hình của tuổi mới lớn, của cái tuổi phải đưa ra nhiều quyết định quan trọng ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai chính mình. Nhưng với tôi, Hà Nội vẫn luôn là nơi của những giấc mơ, những trải nghiệm và những khoảnh khắc, kỷ niệm không thể nào quên.
Khoảng thời gian này, tôi gọi đó là mùa tranh thủ bởi tôi đang trong kỳ nghỉ hè, tranh thủ dậy sớm hơn để tận hưởng cái nắng sớm chưa kịp gay gắt, tranh thủ dậy sớm hơn để nhìn nốt Hà Nội trước cái nhịp hối hả của giờ đi làm, tranh thủ chứng kiến khoảnh khắc chuyển mình của thủ đô vào các sáng đầu hạ, chầm chậm thưởng thức phố cổ sáng sớm cùng văn hóa cà phê vỉa hè. Tất cả như chuyển động cùng một nhịp trong thành phố này. Ngồi trên xe buýt 2 tầng tham quan một vòng thành phố, Hồ Gươm như một viên ngọc xanh giữa lòng Hà Nội, cầu Thê Húc đỏ son nối liền đền Ngọc Sơn cổ kính, đó không chỉ là biểu tượng của sự trường tồn mà còn là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống và hiện đại.
Xe vòng qua lăng Bác, cảm xúc tự hào bùng lên trong trái tim tôi, tự hào biết bao vì được học về lịch sử hào hùng của dân tộc, được sinh ra và lớn lên, được học tập và phát triển ở Thủ đô Hà Nội và thật tự hào vì được là người Việt Nam. Kết thúc chuyến - tham quan, cầm trên tay túi cốm thơm lừng mua dưới cửa quán café Giảng mà những câu văn của Thạch Lam như dòng chữ chạy trong đầu tôi: “Cốm không phải là thức quà của người vội; ăn cốm phải ăn từng chút ít, thong thả và ngẫm nghĩ”.
Đọc trên mạng người ta đồn nhau: Dân Hà Nội là phải ăn cốm thưởng café trứng, khiến cô sinh viên vừa chân ướt chân ráo vào Hà Nội như tôi chẳng thể bỏ qua. Quả thật vị béo béo của café trứng thêm vào cái mùi hơi ngát của lá sen già, ướp lấy từng hạt cốm ra một vị thật sự rất “Hà Nội.” Sự mới mẻ, phong phú và đa màu của Hà Nội cứ thế hiện lên một cách lấp lánh trong lòng tôi.
Hà Nội như khoác nhiều lớp áo, mỗi khoảnh khắc như gỡ một lớp áo để hiện ra một vẻ mê hoặc, kích thích sự tò mò và muốn khám phá nơi đây của tôi. Buổi chiều Hà Nội nhẹ nhàng và lãng mạn hơn giống bức tranh cổ tích, tôi thích thú cùng đám bạn đạp xe quanh Hồ Tây, nơi gió thổi mát rượi, sóng nước lăn tăn phản chiếu ánh nắng hoàng hôn vàng rực. Tấp lại ở một quán trà chanh ven hồ, thưởng thức những ly trà chanh mát lạnh, trò chuyện rôm rả về những câu chuyện trường lớp, công việc và cả những ước mơ, hoài bão khi gửi gắm những năm thanh xuân tại thành phố này.
Trẻ ở Hà Nội chắc ai cũng biết câu “Phố lên đèn, em lên đồ”, giữa dòng người và ánh đèn lung linh, những căn nhà cao tầng đồng loạt bật đèn sáng rực, cửa kính phản lại những hình ảnh hối hả giờ tan tầm - đó là lúc diện chiếc áo phông nhẹ nhàng và đi đôi giày thoải mái, tôi bắt đầu hành trình khám phá một vẻ đẹp khác của thành phố.
Rong ruổi trên con đường của phố đi bộ Hồ Gươm, tiếng nhạc, tiếng đàn tạo nên 1 bản giao hưởng nức lòng, đám trẻ như chúng tôi bu vào những vòng tròn của các nhóm nhảy hiện đại, hay góp giọng vào dàn hòa thanh đang hát bên ven hồ. Vị ngọt ngào của cây kem Tràng Tiền tan đến cổ họng giữa mùa hè hay chua chua cay cay của túi cóc mới mua đầu đường làm tôi thật mê mẩn cái Hà Nội này.
Hà Nội - Thủ đô ngàn năm văn hiến, đối với tôi là một nguồn cảm hứng bất tận và là niềm tự hào sâu sắc về quê hương. Mỗi khi nhắc đến thành phố này, tôi không chỉ nhớ về những di sản văn hóa vô giá như Văn Miếu - Quốc Tử Giám hay Hoàng thành Thăng Long, mà còn cảm nhận được sự sống động và sự phát triển vững mạnh của một đô thị hiện đại.
Tôi tự hào về Hà Nội với những con phố phồn hoa nhưng cũng đậm đà bản sắc, từ những ngõ nhỏ phố cổ đến những tòa nhà cao tầng hiện đại bên bờ Hồ Tây. Đây không chỉ là nơi tôi sinh sống mà còn là một mảnh đất linh thiêng, nơi hội tụ nhiều nét văn hóa, tinh thần truyền thống và sự hiện đại.
Tôi mong đợi rằng Hà Nội sẽ tiếp tục là một thành phố vững vàng với hòa bình và an ninh tuyệt đối. Đây là nơi mà tôi luôn cảm thấy an toàn và yên bình, nơi mà mọi người có thể tự do và yên tâm phát triển bản thân.
Tôi kỳ vọng rằng Hà Nội sẽ ngày càng thông minh và sáng tạo hơn, với việc áp dụng công nghệ vào quản lý đô thị, giáo dục, y tế và giao thông. Đây là một bước đi quan trọng để thành phố không chỉ tiến lên công nghiệp hóa mà còn giữ được sự bền vững trong môi trường sống. Nhưng bên cạnh đó, tôi mong “trái tin của người Việt” vẫn luôn giữ được một nét cổ kính, một nét lịch sử và truyền thống nhất.
Với lòng tin, niềm tự hào về Hà Nội, tôi hy vọng rằng Hà Nội sẽ luôn là nơi mà mọi người có thể tự hào và gắn kết với nhau, vì một tương lai tươi sáng hơn cho thế hệ mai sau. Thủ đô ngàn năm văn hiến, với những giá trị văn hóa và con người tuyệt vời, sẽ mãi là nguồn động viên và hy vọng không ngừng cho tôi và những ai yêu mến nơi này.
Hà Nội, quê hương tôi, là nơi đáng sống, đáng yêu và đáng tự hào! Hà Nội-Thành phố của hòa bình, sáng tạo.
Link nội dung: https://dulichgiaitri.vn/ha-noi-noi-dang-song-dang-yeu-dang-tu-hao-a174391.html