Liệu ta còn gặp lại nhau không?

Admin
Tôi còn nhớ hôm đó là một tối thứ Bảy, trở về nhà sau một ngày dài tăng ca, nhận được tin nhắn cô ấy mở lời, liệu có cơ hội nào để gặp nhau không.

Cuộc nói chuyện đầu tiên giữa chúng tôi là vào khoảng hai tháng trước. Khi tôi vừa mở ứng dụng tìm bạn của mình, cô ấy nhắn tin. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, thích nằm giường tận hưởng những ngày chẳng ồn ào, thích ăn táo phải được gọt vỏ, thích ăn cam không thích uống nước cam, thích rán trứng với bơ thay vì dầu tỏi, thích thức khuya và nằm lười đến trưa, thay vì ngủ sớm vào mỗi tối.

Cả ti tỉ thứ tưởng chừng 24 năm qua chẳng thể tâm sự với ai, vậy mà giờ cũng có người cạy lòng mình ra nói. Chỉ mỗi tội nói chuyện hơn cả tháng rồi, vẫn chưa biết mặt nhau. Nhiều lần chúng tôi nói chuyện rông dài, nói đủ thứ chuyện trên đời nhưng cả hai chẳng ai đề cập tới chuyện một lần gặp mặt.

Tôi còn nhớ hôm đó là một tối thứ Bảy, trở về nhà sau một ngày dài tăng ca, nhận được tin nhắn cô ấy mở lời, liệu có cơ hội nào để gặp nhau không. Tôi hỏi lý do, cô ấy gượng bảo: “Lúc nào cũng một mình, em tưởng chừng mình đã chết vì những cô đơn. Một mình trên giường bệnh, một mình trở về nhà, một mình nấu bát cháo, một mình ngồi nhìn đến chim cá, cây cỏ còn có bạn có đôi… Em thèm có người ở cạnh mình thôi. Em mong những tháng ngày sau có ai đó để hỏi han, mong chờ mình. Dù ngắn ngủi, cũng chẳng sao cả. Sợ nhỡ một ngày ai cũng quên mất sự hiện diện của em, thì chắc em là kẻ đáng thương nhất rồi. Anh có hiểu điều này được hay không?”.

Sau nửa tiếng, tôi theo địa chỉ tìm đến. Nhà cô ấy nằm ở phía bắc thành phố, giữa những dãy ngói sờn màu tôi chưa một lần đặt chân qua. Cô ấy dặn cửa không khoá, tôi có thể dễ dàng vào nhà.

Giữa khoảng hiên trồng đầy hoa, cô ấy ngồi đấy, chiếc áo dài tay chẳng thể che hết những vết sẹo chịt chằng vì lấy ven, chiếc mũ len màu hồng nhạt che đi một phần từng khiến cô ấy mặc cảm vì sợ người ngoài sẽ nhìn thấy. Chúng tôi nhìn nhau thật lâu như vậy, vì muốn giữ mãi khuôn diện người kia trong mắt mình. Cảm giác thật thân thương, cô ấy đó, giống như tôi từng tưởng tượng. Khuôn mặt tuy hơi tiều tụy nhưng thanh thoát, đôi mắt trầm sâu. Giọng nói cô ấy cũng y như tôi đã từng mơ thấy…

Hai ngày sau, hồng trắng rơi trước hiên nhà, năm tháng sau này, tôi chẳng thể nào cùng cô ấy bước qua. Buồn cười chảy nước mắt là vào những ngày rã rời như thế này, giữa cuộc đời mình lại chẳng thể nắm lấy một bàn tay. Cô đơn đời này, xem như vẫn đấy. Những lời cô ấy nói cứ khắc ghi vào tim tôi: “Lúc nào em cũng một mình, em tưởng mình đã chết vì những cô đơn”…

Khải Vệ