Bà Nga ngồi trên ghế sopha trong phòng khách, ánh mắt hậm hực nhìn vào bàn ăn mà Lan Anh -cô con dâu cả - đang chuẩn bị.
- Chẳng hiểu cô làm gì mà hì hụi trong bếp từ 8h sáng đến bây giờ vẫn chưa xong mâm cơm. Thế này mà cũng gọi là cơm đãi khách hả? Họ không nói ra đâu mà sẽ đánh giá là nhà này có con dâu vụng.
Săm soi từng món một, bà không giấu nổi sự thất vọng: "Nhà người ta cỗ bàn đầy đặn, đẹp đẽ, còn nhà mình nhìn mà chán. Chẳng có lẽ nhà có con dâu mà lúc nào tôi cũng phải xắn tay vào. Đến bao giờ mới hết cái cảnh chém to kho mặn đây”.
Lan Anh dù thực sự mệt mỏi với những lời chê trách của mẹ chồng nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Dạ, con vẫn đang nấu mấy món nữa. Để con sắp xếp, trình bày lại cho bắt mắt hơn”.
Nhưng bà Nga chẳng mảy may nghe lời giải thích của con dâu và vẫn tiếp tục lên giọng: "Cứ mỗi lần có việc lớn, việc nhỏ là cô lại làm cho tôi đau đầu. Nhìn sang nhà hàng xóm, mới thấy con dâu bà Tâm khéo tay, giỏi giang biết bao nhiêu”.
Lan Anh đã cố gắng hết sức nhưng chưa bao giờ vừa ý mẹ chồng. Cô biết, ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào gia đình này, cô đã không chiếm được cảm tình từ mẹ chồng. Bà Nga là người phụ nữ đến từ một gia đình có truyền thống và có chút gia giáo, bà mai mối để Tùng - cậu con trai làm viên chức Nhà nước lấy một cô gái làm ngân hàng, ở gần nhà. Thế nhưng, Tùng không nghe lời mẹ mà nhất quyết chỉ cưới Lan Anh làm vợ. Vì vậy bà Nga không ưa con dâu ra mặt, chỉ vì cô làm nghề may và quê thì ở cách xa hơn 200km.
Vốn đã ghét con dâu nên dù Lan Anh có chịu khó, chu đáo, cư xử biết trước biết sau thế nào thì bà Nga chỉ nhìn vào những điểm còn vụng về của cô để chê bai, chì chiết. Dù Lan Anh cố gắng im lặng, nhẫn nhịn nhưng đôi khi những giọt nước mắt tủi hờn cũng lặng lẽ rơi trong bóng tối những đêm dài.
Bà Nga không coi trọng công việc của Lan Anh, thế nhưng bà đâu có biết rằng, tiệm may của cô rất đông khách, thu nhập cao gấp mấy lần con trai bà đi làm sớm tối. Đã thế, thời gian còn linh hoạt, cô có thể dễ dàng sắp sếp để lo việc nhà và chăm sóc con cái.
Trong khi đó, bà Nga lại rất yêu chiều và hay khen ngợi con dâu út tên Hương. Hương may mắn có sự nghiệp thành đạt, tự tin và khéo léo trong mọi việc, từ cách ăn mặc đến giao tiếp. Cho dù Hương nấu ăn cũng chẳng khá khẩm hơn Lan Anh là bao, nhưng lúc nào bà Nga cũng chỉ nhìn thấy những thiếu sót của Lan Anh để mà so sánh.
Thế rồi, cuộc sống không lúc nào yên bình, những biến cố luôn ập đến mà không báo trước. Bà Nga gặp tai nạn bất ngờ, bị thương nặng và phải nằm viện trong thời gian dài. Cô con dâu út lấy lý do công việc bận rộn và không thể sắp xếp thời gian nên chỉ ghé thăm chốc lát. Lúc này, chỉ có Lan Anh là người có mặt bên cạnh bà từ sáng tới đêm, chăm sóc ân cần và chu đáo.
Ngày nào cũng vậy, Lan Anh tất bật chạy đi chạy về, vừa lo cơm nước, việc nhà, vừa chăm sóc mẹ chồng từng li từng tí. Cô lau người cho bà, thay cho bà bộ quần áo sạch sẽ và luôn nấu những món ăn bà thích. Cô không chỉ lo lắng cho sức khỏe của bà mà còn luôn cố gắng làm cho bà vui vẻ và thoải mái nhất có thể. Những ngày đầu, bà Nga vẫn cố chấp, rất ít trò chuyện với con dâu. Nhưng dần dần, sự kiên nhẫn và tấm lòng chân thành của Lan Anh, đã chinh phục được mẹ chồng. Bức tường ngăn cách giữa họ bắt đầu bị phá vỡ.
Sau nhiều đêm thức trắng, những giờ chăm sóc không ngơi nghỉ, bà Nga nhận ra rằng Lan Anh quả thật là một nàng dâu tốt: "Con bé này có lòng dạ như thế, sao mình lại không nhận ra sớm hơn nhỉ?"- bà tự hỏi mình trong phút lặng lẽ. Bà Nga bắt đầu cảm thấy hối hận vì trước đây đã quá khắt khe và không công bằng với con dâu.
Bà Nga, trong những ngày nằm viện cũng có thời gian suy ngẫm ra nhiều điều. Không phải lời nói mà chính hành động của con dâu đã khiến bà thay đổi quan niệm. Bà nhận ra rằng, sự khéo léo không chỉ thể hiện qua việc nữ công gia chánh mà còn là tấm lòng, là sự quan tâm sâu sắc đến từng thành viên trong gia đình.
Qua gần nửa tháng, sức khỏe của bà Nga dần hồi phục. Mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Trong một buổi chiều tĩnh lặng, bà Nga ngồi cạnh con dâu, ánh mắt trìu mến và ngập ngừng nói lời xin lỗi "Con thực sự rất tốt và chu đáo. Thế mà bấy lâu nay mẹ quá khắt khe rồi chê bai, mắng mỏ con nặng lời. Mẹ thật lòng xin lỗi vì đã không hiểu con, luôn có những lời nói làm con tổn thương. Hãy bỏ qua cho mẹ nhé...".
Khi nghe mẹ chồng nói, Lan Anh có chút bất ngờ, vì không nghĩ rằng bà lại có thể nhận lỗi một cách thẳng thắn như vậy. Cô khẽ khàng đáp: “Những lúc mẹ mắng con cũng buồn lắm, nhưng lại nghĩ rằng mẹ muốn cho mình tốt hơn nên mới như vậy. Thế là con cũng đỡ ấm ức hơn. Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều quá, từ nay mẹ con mình sống hòa thuận là vui rồi ạ”.
Ngày bà Nga xuất viện, cả nhà đã tổ chức một bữa cơm ấm cúng để mừng bà trở về. Lần này, Lan Anh vẫn là người vào bếp, nhưng không còn tiếng chê bai nào từ mẹ chồng nữa. Bà Nga nhìn mâm cơm trước mắt, rồi nhìn cô con dâu với ánh mắt trìu mến và biết ơn.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu thay đổi 180 độ khiến không khí trong nhà lúc nào cũng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười. Bà Nga không còn soi mói những thiếu sót nhỏ nhặt của con dâu, mà thay vào đó là những lời động viên, dạy dỗ nhẹ nhàng. Còn Lan Anh cũng không ngại ngần chia sẻ mọi chuyện với mẹ chồng để hai mẹ con ngày càng gần gũi và thấu hiểu nhau hơn.